Đàn ông đã cũ

Đã cũ rồi nên ngại chẳng yêu đâu
Chẳng dám mơ, chẳng nhiều ham muốn
Bình minh qua rồi hoàng hôn đang dần xuống
Mái tóc đen giờ lấm tấm pha sương
Đã cũ rồi nên tính nết thất thường
Dở dở ương ương thương rồi lại ghét
Vận động chút thôi là thấy người mỏi mệt
Ngủ ít …nói nhiều… nhăn nhó …khó ưa
Đã cũ rồi sức khỏe chẳng dư thừa
Đau lưng mỏi vai ngày vài ba bận
Ngồi xuống ,đứng lên… ù tai , chóng mặt
Trái nắng, trở trời … sổ mũi …hắt hơi
Đã cũ rồi…nên cũng chẳng thích chơi
Tự pha cà phê ngồi nhà mà tự uống
Đã luống tuổi nên cũng lười mơ tưởng

Đàn ông đã cũ

Đàn ông đã cũ

Chẳng giống những ngày trẻ đẹp …xì tin
Đã cũ rồi …nên cũng mất tự tin
Xuống cấp không phanh … cơ bắp giờ đâu mất
Thi thoảng rụng vài ba sợi tóc
Ánh mắt ngày nào hằn rõ vết phong sương
Đã cũ rồi…ngại chẳng muốn ra đường
Chẳng muốn cùng ai sánh vai dạo phố
Ngại tự dưng đi cưa sừng làm nghé
Ngại người đời bàn tán cười chê
Đã cũ rồi chỉ có một đam mê
Có người sẻ chia sớm khuya bầu bạn
Có người lắng nghe quan tâm, thông cảm
Có người hỏi han lúc trái gió trở trời
Chẳng dám yêu đâu vì đã cũ mất rồi