Chuyện con cáo và con người

Có một con cáo nọ
Tìm thấy một chuồng gà
Người ta dựng trên núi,
Lại cách làng khá xa.
Tiếc là nó hơi béo
Nên không thể chui vào.
Các thanh chắn rất chắc,
Vừa dày lại vừa cao.
Cuối cùng nó quyết định
Nhịn đói đúng bảy ngày.
Để từ con cáo béo
Trở thành con cáo gầy.
Vì gầy, bụng lại hóp,
Nên nó chui dễ dàng
Vào chuồng gà, đánh chén
Những con mồi mỡ màng.
Tiếc, lần nữa lại tiếc,
Vì ăn quá nhiều gà,
Bụng to phềnh, nên nó
Không thể nào chui ra.
Không còn cách nào khác,
Nó phải nhịn bảy ngày
Đến khi bụng tóp lại
Để ra khỏi nơi này.
Trở về hang, nó nghĩ:
“Phù du cái sự đời.
Ăn no rồi lại đói.
Rồi cũng thế cả thôi!”

Chuyện con cáo

Chuyện con cáo

Đó là chuyện con cáo.
Còn con người thì sao?
Cũng lại phù du nốt.
Khác biệt chẳng là bao.
Ta ăn cua hoàng đế,
Mỗi con mười triệu đồng,
Để sau chữa bệnh béo
Tốn cả trăm triệu đồng.
Ta sống, như ma ám,
Cố vơ vét, bon chen.
Rồi chết, bàn tay trắng,
Không nhà, không cả tiền.
Tiền, có nhiều đến mấy,
Cũng không thể bao giờ
Giúp ta tìm thấy lại
Tuổi trẻ đầy ước mơ,
Sức khỏe ta hoang phí,
Thời gian đã trôi qua…
Cuối cùng đành chấp nhận
Bệnh tật và tuổi già.
Hãy bắt chước Lão Tử,
Vô vi như cỏ cây.
Một ngày ta được sống
Thì hãy vui một ngày.
Không đam mê thái quá.
Hãy tận hưởng cuộc đời.
Sống thảnh thơi, giản dị
Với đúng nghĩa con người.